nếu thời gian cho tôi nhìn lại

I. Cách khóa tường Facebook không cho người lạ đăng bài 1. Trên máy tính. Hướng dẫn nhanh. Truy cập trang web Facebook > Vào Cài đặt & quyền riêng tư > Chọn Cài đặt > Chọn Dòng thời gian và gắn thẻ > Chọn Chỉnh sửa ở mục Ai có thể đăng lên dòng thời gian của bạn > Chọn Chỉ mình tôi. 18. Hãy dành thời gian cho mọi thứ: quá vội vàng sẽ hỏng việc. - Benjamin Franklin. 19. Một ngày hôm nay đáng giá hai ngày mai. - Benjamin Franklin. 20. Nếu thời gian là thứ đáng giá nhất, phí phạm thời gian hẳn phải là sự lãng phí ngông cuồng nhất. - Benjamin Franklin. 21. Để chỉ định những ai bạn muốn thêm vào đối tượng của bài viết mình được gắn thẻ, hãy vào phần cài đặt. Thượng Viện do Cộng Hòa chiếm đa số, trong khi Hạ Viện do Dân Chủ chiếm đa số. Cho nên, dù đa số Nghị sĩ CH phản đối một ĐCT, mà Hạ Viện do Dân Chủ chiếm đa số lắc đầu không chấp nhận phản đối, nghĩa là lưỡng viện Quốc Hội không thống nhất như Hiến Pháp qui định, thì phản đối sẽ vô hiệu, và Khái quát lại vấn đề nghị luận: nhìn vào thất bại để nâng mình lên; đồng thời rút ra bài học cho bản thân mình. Dàn ý Nghị luận xã hội về nhìn vào thất bại để nâng mình lên mẫu 2. 1. Mở bài. Giới thiệu vấn đề cần nghị luận: nhìn vào thất bại để nâng mình nẾu thỜi gian cÓ quay trỞ lẠi liỆu rẰng anh cÓ giỮ 08/04/2021 Tại lễ trao giải MAMA 2017, ca khúc mashup của bố nghệ sĩ tphải chăng Erik, Đức Phúc cùng Hòa Minzy vẫn để lại trong tâm địa khán giả những dư vang khó khăn quên. điều đặc biệt câu hát nếu như thời gian tất cả quay trở về liệu rằng anh gồm giữ…. Thế là Phong nhường tôi cái áo mưa… Khoảng thời gian đó, hối hận đến không chịu được và nhớ Phong đến phát khóc luôn! Tôi nhớ, hôm Phong đi học lại, tôi đã chạy ra ôm chầm lấy Phong, chẳng kiêng nể nỗi gì, khóc òa lên và gào to xin lỗi. Written by Người kể chuyện Th11 28 · 3 phút đọc >. Em không bao giờ hối hận về quyết định rời xa anh, chỉ nhìn lại và tiếc nuối. Nếu được cho thời gian quay trở lại em cũng vẫn lựa chọn anh nhưng sẽ sống và yêu anh theo cách khác. Hơn 6 năm trôi qua kể từ ngày anh bước vào cuộc đời em. clearlecondi1977. Có những hạnh phúc rất bình dị và luôn kề cạnh mà chúng ta hiếm khi để ý - Minh họa LOOK"Tôi đang thực hiện một dự án đem y tế giá rẻ xuống miền Tây, sợ nhà đầu tư biết tình trạng sức khỏe thì sẽ không hay". Nụ cười của giờ vĩnh viễn tắt sau một thời gian chống chọi với bạo bệnh. Xin gửi đến bạn đọc những tâm sự của nhân dịp Vu một tiến sĩ trẻ có những cột mốc đáng kể trong sự nghiệp nhưng một biến cố về sức khỏe đã ập đến, khiến tiến sĩ sinh năm 1986, từng công tác tại Viện ĐH Alberta, Canada có những góc nhìn khác về cuộc sống, về gia đình và khái niệm hạnh phúc thật sự.* Được biết bạn vừa đón một cái tết cổ truyền tha hương trên giường bệnh, và vài hôm trước khi trò chuyện, bạn có buột miệng "tôi nhớ cái tết ở quê nhà lắm"...- Tết Nguyên đán 2017 là cái tết xa quê thứ bảy của tôi và là cái tết đầu tiên tôi phải đón trên giường bệnh do phải vào hóa trị để chữa căn bệnh ung thư phát hiện cuối năm 2016. Thời điểm tết cổ truyền của dân tộc cũng là lúc các trường đại học ở Mỹ, Canada... bắt đầu học kỳ mới nên công việc của tôi rất bận rộn. Tôi thỉnh thoảng có về thăm VN vào dịp tết Tây nhưng cảm giác rất khác biệt. Tết cổ truyền luôn là dịp mà tôi nhìn lại bản thân để biết dòng máu Việt vẫn cuồn cuộn trong người, để cảm nhận sự thích thú khi được cắn miếng bánh chưng, bánh tét và song song đó là sự thèm thuồng hương vị quê hương, không khí êm đềm, ấm áp bên cạnh người thân, gia đình. Những bạn ở nơi có tuyết rơi nhiều, lạnh giá quanh năm như tôi thì nỗi nhớ tết lại càng dâng tràn. Tôi nhớ tết như nhớ ông bà, cha mẹ và tuổi thơ của chính mình...* "Con nhìn hai bàn tay con, không một nốt chai sần dù đã qua 30. Con biết đó là nhờ mẹ, bàn tay mẹ đầy u sần, chai sạn do lao động vất vả", "từ bé khi thấy mẹ cha vất vả, con đã thề với lòng là con sẽ có một cuộc sống rất khác"... Dường như từ lúc phát hiện bản thân bị bệnh, những dòng chia sẻ của bạn trên Facebook nhiều tâm sự hơn, nhất là về gia Nếu nói tôi chưa từng làm điều gì để cha mẹ muộn phiền thì đó là một lời nói dối. Tuổi trẻ ai cũng có những phút bồng bột, muốn được ra ngoài sống cho tự do, khỏi phải nghe những lời nhắc nhở, càm ràm từ cha mẹ mỗi ngày. Tôi còn nhớ khi vào tuổi chớm lớn, mẹ bảo sao thì tôi chắc chắn sẽ làm ngược lại. Có lẽ tôi muốn chứng minh mình đã trưởng thành. Ngày đậu vào đại học và được lên thành phố, tôi từng viết "thoát khỏi gia đình như một mơ ước mãnh liệt".Nhưng nếu nhìn lại, tôi có thể khẳng định mẹ chính là điểm mềm yếu nhất trong tâm hồn tôi. Những tháng năm ở trọ ký túc xá hay sống tha hương giúp tôi nhận ra mình thật may mắn khi còn có cha, có mẹ dù họ gốc gác quê mùa, làm nông. Cha mẹ tôi không giàu có để cho con cái tài sản làm của hồi môn nhưng họ cho anh trai và tôi cơ hội được đi học để có thể tự lo cho tương lai chính mình. Mỗi lần được ăn những món ngon, được đặt chân đến những vùng đất tươi đẹp..., tôi đều thầm cảm ơn những hi sinh của cha mẹ ngày nào.* Bạn cũng từng chia sẻ với chút nuối tiếc "tôi phấn đấu rất nhiều ở thời đại học để có một suất học bổng du học Mỹ vì từng nghĩ nó giúp tôi khẳng định được mình là ai, nhưng...".- Khi còn trẻ, tôi nghĩ ai cũng cần có những ước mơ lớn, mãnh liệt hay thậm chí điên rồ nhất. Tuổi trẻ nào cũng cần có hoài bão và một chút ngông. Việc sống hết mình và hoàn thành được những giấc mơ như vậy là điều không quả đúng là đôi khi chúng ta sống quá hết mình với tuổi trẻ, quá bận rộn với guồng quay mưu sinh... nên không có được sự cân bằng trong cuộc sống riêng, ít để tâm đến những hạnh phúc bình dị nhất. Tôi từng rất đau khổ về chuyện tình cảm cá nhân đổ vỡ. Tôi thậm chí cũng từng mất cơ hội cuối cùng gặp lại người bà mà bản thân hết mực yêu quý... do không sắp xếp được thời gian trở vẫn làm việc bình thường sau khi phát hiện bị ung thư?- Cũng là người làm trong lĩnh vực y khoa nên tôi chỉ hơi buồn ngày biết kết quả khám sức khỏe, điều khiến tôi lo lắng nhiều hơn là cảm xúc của người thân, gia đình. May mà mọi người cũng thấu hiểu và động viên tôi nhiều. Tôi vẫn nghiên cứu, giảng dạy bình thường tuy năng suất có thấp hơn do tác dụng của việc hóa trị. Nhưng tôi thấy cuộc sống hiện khá ổn. Như đã nói, tôi biết mình đã có một cuộc sống tốt hơn rất nhiều công việc ở Canada, tôi còn thực hiện một dự án y tế cộng đồng cho bà con dưới miền Tây có thể tiếp cận các dịch vụ chăm sóc y tế một cách thuận lợi và tốt nhất. Dự án đang thu hút tài trợ rất tốt, bên cạnh đó tôi cũng nhận được sự hỗ trợ, tham gia của nhiều bác sĩ... và tôi mong sẽ sớm thấy "đứa con tinh thần" này trong tương lai xưa tôi tham vọng lắm, cái gì cũng muốn mình phải số 1, chẳng hạn như học là phải đứng nhất, làm việc phải tốt nhất... Tôi từng làm việc như một cái máy và chỉ để ý đến số tiền kiếm được nên không có nhiều thời gian cho người khác. Tôi thậm chí từng làm việc liên tục 14 tiếng mỗi ngày. Nhưng giờ tôi nhận ra những thứ đó không có ý nghĩa bằng những điều thiên về giá trị tinh thần, ví như tình thương, sự quan tâm, chăm sóc lẫn nhau giữa mình và cha mẹ, hay bạn bè xuất hiện khi mình cần có người trò chuyện...Nếu được quay trở lại thời gian, tôi sẽ khác... Dù chỉ một khoảnh khắc qua đi bạn đã không thể nào lấy lại được. Chỉ một phút do dự bạn sẽ để lỡ một đời. Từ sau khi cô ấy mất đi, tôi nghĩ nhiều hơn về cuộc sống này, tôi nhìn mọi thứ xung quanh kỹ hơn, quan tâm đến những người tôi yêu quý hay chỉ là chăm sóc chú chó nhỏ mà tôi rất thích. Mọi người bảo tôi khác trước rất nhiều, tôi dám nói ra những điều mình nghĩ, làm những việc mình muốn vì cuộc sống đâu ai biết ngày sau sẽ như thế nào. Tôi nói những lời yêu thương nhiều hơn bởi tôi sợ một sớm mai thức dậy mọi thứ đã không còn vẹn nguyên giống như ngày hôm qua nữa. Nếu bạn còn có cơ hội, sao bạn không nói ra những lời giấu kín sâu thẳm trong trái tim chỉ bởi sự e dè ngại ngùng, để rồi khi qua đi mãi mãi lại nói “Nếu…thì…”, sao không cố gắng để cụm từ ấy chỉ xảy ra ở trong tương lai mà thôi. Cuộc sống vốn chẳng có “Nếu…thì…” với những gì xảy ra trong quá khứ mà chỉ có thể tồn tại ở một tương lai nào đó nếu bạn quyết tâm hay chỉ vĩnh viễn xảy ra trong tưởng tượng mà thôi. Bởi vì một khắc qua đi sẽ ngàn lần không thể lấy lại, một câu nói cứ đợi chờ thì biết đâu sẽ không thể nào nói được nữa. Một việc bạn do dự không làm có thể khiến bạn day dứt cả quãng đời về sau. Nếu như tôi có thể trở về một khoảnh khắc trong quá khứ chỉ để nói một câu và làm một việc thì có thể bây giờ mỗi khi nhớ lại tim tôi đã không nhói lên và tiếc nuối đến năm, đã hai năm kể từ ngày người bạn thân nhất của tôi ra đi mãi mãi đến một chốn an yên mang theo cả một khoảng trời ký ức tươi đẹp trong tôi. Bây giờ tôi hai mươi bốn, bạn của tôi mới đó đã trẻ hơn tôi hai tuổi rồi. Suốt từ những năm tháng học sinh, tôi đã phải sống trong sự kỳ vọng của gia đình và bắt đầu cảm nhận cuộc sống qua con mắt và sự đánh giá của những người xung quanh. Bố tôi là giáo viên nên áp lực đó ngày một lớn hơn, tôi không thể nào học tệ được, vả lại gia đình tôi cũng nghiêm khắc lắm. Nếu không có cô ấy xuất hiện tôi đã không thể tưởng tượng được khi nhớ lại quãng đời học sinh tôi sẽ có gì. Là những con số hay là chuỗi ngày dài chỉ biết cắm mặt vào sách vở mà vẫn không thể giỏi giang bằng chúng bạn. Từ nhỏ cho đến trung học phổ thông, tôi là đứa nhút nhát chỉ biết đứng sau bóng lưng của bố mẹ, ngồi sau yên xe của họ dù là quãng đường từ nhà đến trường hay đến những lò dạy thêm. Tôi đã không biết một nữ ca sĩ thần tượng nào đó đang nổi, một bài hit hay những quán vỉa hè mà bạn bè trong lớp kháo nhau hằng ngày. Đối với tôi lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất làm thế nào để có thể cải thiện được điểm số của mình. Chắc hẳn rằng bạn không thể hiểu được cái tâm trạng trống rỗng vô định ấy nếu bạn không phải là tôi. Nó thực sự, thực sự khó chịu lắm, cứ như thể bạn là người ngoài hành tinh ghé xuống trái đất và không thể hiểu được mọi người bên cạnh đang nói gì cô ấy bước đến ngồi đối diện với tôi, cười thật to và kể tôi nghe những câu chuyện không đầu không Này này, sắp tan trường rồi, cậu có dự định gì chưa?- Tôi phải đi học thêm rồi, mẹ đang chờ ngoài Cấp ba rồi sao tôi thấy bố mẹ cậu cứ đưa đi đón về mãi thế, học thêm cũng thế à?- Ừ, nhà tôi xa nên bố mẹ sợ xe cộ Như thế suốt không thấy chán sao?- Cũng chán đấy nhưng quen rồi! –Tôi thở Sao cậu không thử thay đổi đi, hay để tôi chở cậu đi học thêm ở đó nhé. Tôi cũng học ở đấy, tiện đường, tiện đường Nhưng mẹ tôi kia kìa, cậu thấy không? Bà ấy đã chờ ngoài cổng Thì tôi ra xin, có gì Cậu xin?- Tôi không đùa đâu! –Tôi nhớ mãi ngày hôm ấy khi chuông vừa reo lên tan học, cô ấy băng nhanh qua tôi rồi tiến về phía mẹ tôi cười nói gì đấy, sau đó thì mẹ tôi quay đầu xe rời Cậu đã nói gì với mẹ tôi thế?- Nói những gì cần nói, thôi nhanh lên đợi tôi ở đây lấy xe đi học kẻo muộn. Cũng chẳng biết từ lúc nào mà tôi và cô ấy ngày một thân thiết đi đâu cũng có nhau. Tôi bắt đầu nói nhiều hơn, cười nhiều hơn khi ở cạnh cô ấy. Khác hẳn với tôi, cô ấy là một người thích cười đùa, hay mơ mộng và có rất nhiều bạn bè. Cũng không biết từ khi nào ở cạnh cô ấy xung quanh tôi ngày càng có nhiều bè bạn hơn. Cô ấy kéo tôi đi trong những phong trào và cuộc đi chơi của lớp, chở tôi về hằng ngày bằng chiếc xe đạp ngang qua những hàng cây gió lay, ghé vài quán ăn vặt mà cô ấy mới biết đến hay suốt ngày mãi huyên thuyên về tình yêu đầu đời của mình. Hẳn như đối với cô ấy, mỗi ngày trôi qua đều là một món quà và là một niềm hạnh phúc bất tận Này, sắp sinh nhật cậu hả? Có tổ chức gì không vậy?- Không là thế nào, ngày quan trọng như thế phải tổ chức chứ! Để đấy tôi lo hết! –Vậy là cô ấy chạy đến bên một vài người bạn mà tôi bắt đầu trò chuyện rồi hẹn luôn địa Này, quà của tôi, cậu thích không? - Thích! –Khi tôi mở ra phát hiện chiếc khăn quàng quen thuộc trong cửa hiệu gần trường mà tôi và cô ấy hay lướt qua, trước đó mấy hôm tôi nhớ cô ấy còn chỉ tay về phía những chiếc khăn quàng xinh đẹp đang bay phấp phới trong gió được treo ở cửa hiệu mà hỏi tôi có thích không. Lúc chạm tay vào món quà mà tôi nhận được, lúc đó trời đã vào đông rất lạnh nhưng sao tôi lại cảm thấy ấm áp đến lạ thường. Những năm sau cũng thế, cô ấy cùng tôi thổi nến đón tuổi mới, bao giờ những món quà mà cô ấy tặng cô ấy đều hỏi tôi có thích chúng không. Hai năm nay tôi vẫn đón cái tuổi mới ấy nhưng chỉ tiếc rằng ngày quan trọng của tôi cô ấy không còn có mặt nữa, cũng không thể thấy cô ấy tự tay thắp lên những ánh nến lung linh chỉ dành cho mình tôi mà như tôi biết ngày hôm đó là ngày cuối cùng tôi được gặp cô ấy, tôi sẽ chạy đến ôm cô ấy thật chặt và nói câu cảm ơn cô ấy đã làm bạn với tôi trong suốt bao năm qua. Ngày sinh nhật cuối cùng trong đời, cô ấy muốn ngắm biển nhưng thấy trời âm u, tôi cứ mãi do dự rồi đề nghị với cô ấy rằng hãy tổ chức tại một quán nào đó. Nếu như có nếu như, tôi sẽ đi cùng cô ấy đến bất kỳ nơi đâu cô ấy muốn vào ngày sinh nhật. Nếu như có nếu như, tôi sẽ luôn hỏi rằng món quà mà tôi tặng cô ấy có thích hay không. Đến lúc chúng tôi bước chân vào ngưỡng cửa đại học, cùng nhau trải qua những năm tháng sinh viên, lúc ấy cô ấy bảo cùng nhau đi một chuyến du lịch thật xa, thật xa, luôn nói và tưởng tượng về những điều sẽ làm trong chuyến du lịch ấy. Nhưng sao tôi lúc đó cứ cười đùa rằng đợi sau khi ra trường đi làm rồi dồn một số tiền sau đó có thể đi đâu tùy thích. Đến hôm nay cô ấy đã không thể đợi được nữa rồi. Tôi bây giờ đi làm có thể tự kiếm được tiền nhưng không thể dùng số tiền ấy tận hưởng một lần đi xa duy nhất với người bạn cùng tôi trưởng thành. Nếu như hai năm trước tôi làm được những việc đó thì tôi đã không phải day dứt ân hận như thế này. Tai nạn đó đột ngột xảy đến khiến một người đang khỏe mạnh bỗng chốc rời ra mọi thứ cô ấy yêu quý. Là cô ấy khiến tôi cảm thấy ấm áp khi nghĩ về thời học sinh. Tôi chưa bao giờ nói tôi thích màu xanh vậy mà những món quà của cô ấy tặng tôi từ trước đến giờ đều mang một màu xanh hy vọng. Tôi chỉ nói vu vơ rằng tôi thích bộ phim ấy, vậy mà cô ấy nhớ đến từng chi tiết rồi tặng tôi một chiếc Dreamcatcher màu xanh vào sinh nhật năm chỉ một khoảnh khắc qua đi bạn đã không thể nào lấy lại được. Chỉ một phút do dự bạn sẽ để lỡ một đời. Từ sau khi cô ấy mất đi, tôi nghĩ nhiều hơn về cuộc sống này, tôi nhìn mọi thứ xung quanh kỹ hơn, quan tâm đến những người tôi yêu quý hay chỉ là chăm sóc chú chó nhỏ mà tôi rất thích. Mọi người bảo tôi khác trước rất nhiều, tôi dám nói ra những điều mình nghĩ, làm những việc mình muốn vì cuộc sống đâu ai biết ngày sau sẽ như thế nào. Tôi nói những lời yêu thương nhiều hơn bởi tôi sợ một sớm mai thức dậy mọi thứ đã không còn vẹn nguyên giống như ngày hôm qua nữa. Nếu bạn còn có cơ hội, sao bạn không nói ra những lời giấu kín sâu thẳm trong trái tim chỉ bởi sự e dè ngại ngùng, để rồi khi qua đi mãi mãi lại nói “Nếu…thì…”, sao không cố gắng để cụm từ ấy chỉ xảy ra ở trong tương lai mà thôi. Bộ phim dài 51 tập Nếu thời gian trở lại If Time Flows Back kể về câu chuyện của ba gia đình trong thành phố, họ không biết nhau nhưng tất cả có một điểm chung đó là đều gặp rắc rối trong vấn đề tình người đàn ông bước vào tuổi trung niên cùng những thất bại trong hôn nhân. Thất vọng và bất lực, họ không hẹn mà gặp tại thành phố xa lạ với một người phụ nữ từng trải. Bốn con người cùng dìu dắt nhau vượt qua những khó khăn để cuối cùng cảm nhận được những giá trị hoàn toàn mới về gia cạnh đó, Nếu thời gian trở lại quy tụ dàn diễn viên thực lực Cận Đông vai Bạch Chí Dũng, Tưởng Hân vai Giang Tiểu Mỹ, Lý Tông Hàn vai Hoàng Cửu Hằng, Lý Nãi Văn vai Lam Thiên Ngu, Tả Tiểu Thanh vai Cảnh Nhã, Triệu Tử Kỳ vai Thượng Quan Tuệ, Phó Tinh vai Lâm Hưởng, Trần Băng vai Âu Hiểu Âu... cùng những câu chuyện hấp dẫn phản ánh chân thực cuộc sống hiện đại, hứa hẹn sẽ hấp dẫn khán xem 51 tập phim Trung Quốc Nếu thời gian trở lại phát sóng lúc 13h10 hàng ngày trên VTV1, bắt đầu từ ngày mai 22/09/2020!* Mời quý độc giả theo dõi các chương trình đã phát sóng của Đài Truyền hình Việt Nam trên TV Online!